Web đọc truyện tranh online lớn nhất được cập nhật liên tục mỗi ngày - Cùng tham gia đọc truyện và thảo luận với hơn 💚10 triệu thành viên tại NetTruyen - Trang 190 Chou Xinh 14 giây trước. Sau khi đọc xong đến chap này tôi đúc kết là bộ này rất tụyt zời , sao tôi kh Truyện tranh Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu được cập nhật sớm nhất và đầy đủ tại DocTruyen3Q. Bạn đọc đừng quên bình luận và chia sẻ, ủng hộ DocTruyen3Q ra các chương mới nhất của truyện Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu. Đọc truyện cổ tích cô bé bán diêm để cảm nhận được số phận bất hạnh của em bé gái và sự thờ ơ của mọi người đối với những người có hoàn cảnh nghèo khổ. Câu chuyện thực sự đã làm lay động cả triệu trái tim. Đêm ấy, có một bé gái nhỏ đầu trần, chân Đọc ngay tập 1652 : Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 1665: Hậu ký của Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi full trên Cổng Truyện - Blog truyện online|Đọc truyện online miễn phí, truyện hay, truyện mới, truyện gì cũng có Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi (full) - Mai Can Thái Thiếu Bính - Chương 514- Website đọc truyện online miễn phí mãi mãi - tamlinh247 (full) - Mai Can Thái Thiếu Bính - Chương 514- Website đọc truyện online miễn phí mãi mãi - tamlinh247. doc truyen. Danh sách. Đó là hãy woVG. "Đang nghĩ gì mà cười vui vẻ thế kia?" Đàm Bội Thi đỡ bụng nhổm dậy, tùy ý bẹo cho gương mặt của cô trông thật xấu."Đau nha!" Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo tay cô xuống, cười híp mắt. “ Mình cảm thấy, bạn học Đàm Bội Thi thật sự là một người bạn tốt, cũng là một người vợ thật tốt nữa!"Đàm Bội Thi cười ha ha, hài lòng, nói."Hừ, cậu bây giờ mới nhận ra sao, cũng qua chậm đấy!"" không biết xấu hổ!"Hai người hi hi ha ha, nháo loạn."Ai, chớ đụng bụng của tớ!" Đàm Bội Thơ hô Nhược Thủy vội vàng thu tay khẽ chống cằm. Nhìn bụng cô, vui mừng hỏi "Cậu, cậu chẳng lẽ đang mang thai?" Bụng giống như hơi nhô ra, lại giống như không phải."Bingo!" Đàm Bội Thi cười hì hì đem lấy tay cô kéo qua, áp nhẹ lên bụng của mình."Đến đây đi, cậu với Kiền Nhi Tử nên chào nhau chút."Hạnh Nhược Thủy cẩn thận từng li từng tí đưa bàn tay đến, sờ lên bụng của cô. Từ bên ngoài nhìn vào còn không thể nhận ra, nhưng là lòng bàn tay có thể cảm thấy."Nó, nó đang động sao?""Còn chưa đâu, qua ít ngày nữa liền bắt đầu đi khám thai rồi." Đàm Bội Thi cười rất hạnh phúc."Cậu không biết đâu, anh ấy vui mừng không dứt. Tớ vừa mới bắt đầu mang thai, anh ấy liền xin nghỉ về nhà, buổi tối lại không ngủ, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bụng của tớ! Bộ dáng kia, muốn có bao nhiêu ngốc liền có bấy nhiêu! Thật sự hạnh phúc!"Phó Bồi Cương là một cô nhi, hôm nay có một huyết nhục tương liên của mình, nên khó tránh khỏi kích Nhược Thủy thấy cô nói xong lòng tràn đầy hâm mộ, hận mình không thể cũng như cô lập tức mang thai."Nhược Thủy, cậu cùng đội trưởng cũng nên chuẩn bị đi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau mang thai, thật tốt! Chỉ là, con trai của cậu phải gọi con tớ một tiếng anh trai, hắc hắc!" Đàm Bội Thi cười đắc Nhược Thủy bất đắc dĩ nhẹ nhàng bẹo cánh tay của cô."Cậu cho rằng việc đó dễ như trồng cây, muốn có liền có sao."Đàm Bội Thi như một tên trộm tiến tới bên tai cô, nhỏ giọng nói "Đừng lo lắng. Đội trưởng mạnh như vậy, khẳng định một kích phải trúng!"Hạnh Nhược Thủy thiếu chút nữa lấy khăn nhét vào mồm cô, nghĩ đến cô là người phụ nữ đang có thai, không thể làm gì khác hơn là đưa tay thu hồi lại. Chỉ là, cô động lòng. Cô cũng đã kết hôn, có một ngôi nhà, có một đứa con của bọn họ!Cô nhẹ nhàng dán sát mặt vào bụng Đàm Bội Thi, cảm nhận đứa bé đang tồn tại bên trong. không khỏi cảm thấy thần kỳ, trong bụng có một sinh linh đang từng ngày lớn lên!"Loại cảm giác này, rất kì diệu. Cậu có thể cảm thấy, nó như ở ngay trong tim của cậu. Nhất cử nhất động của cậu, nó giống như có thể cảm thấy. Cậu hẳn không biết, thời điểm vừa mới bắt đầu, tớ ngay cả đi bộ cũng không dám dùng sức, anh ấy thì càng buồn cười hơn, tớ thật giống như là một quả bom hẹn giờ vậy, làm cái gì cũng đều cẩn thận. Nơi này đi theo, nơi đó cũng đi theo, hận không thể cả nhà vệ sinh cũng đi theo! Cái này không để cho tớ chạm vào, cái đó cũng không để cho tớ… Trời ơi! Nếu không phải là mẹ tớ ở đây, hắn có thể sẽ xin luôn mấy người đi theo tớ 24/24!"Đàm Bội Thi nhớ tới tình cảnh lúc ấy, cười vui vẻ hơn."Người ở trong phúc mà chẳng biết hưởng!" Chỉ là cô biết, bọn họ hẳn đang rất hạnh phúc. Nể tình đứa bé, trước hết tha cho cô."Thật sự rất hạnh phúc! Cho nên, cậu cũng nên xem thử! Đến lúc đó, đội trưởng khẳng định sẽ đem cậu trở thành bảo bối cất giữ trong cung!" Thấy Đội trưởng buồn bã như vậy thấy thật không đành lòng, không chừng nếu có thật khẳng định so với Phó Bồi Cương còn khoa trương Nhược Thủy cười cười, không nói đó, hai người lại nói về chuyện của công ty. Bởi vì mang thai, Bội Thi đành nhờ người khác quản lý người bàn chuyện xong, quyết định bắt đầu từ năm sau, công ty liền do Nhược Thủy quản phần Đàm Bội Thi, chỉ cần cô yên tâm làm một bà mẹ khi tạm biệt Đàm Bội Thi, Hạnh Nhược Thủy dọc theo đường luôn nghĩ đến chuyện kết hôn cùng con cái, có chút không yên lòng."em đang nghĩ gì thế?" Ưng Trường không bế cô ôm vào trong ngực, sờ sờ gương mặt bị gió thổi lạnh của Nhược Thủy lặng lẽ nhìn anh, cười cười."Bội Thi mang thai."Ưng Trường không gật đầu một cái, tỏ anh đã biết. Sau đó dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, cười hì hì hỏi "Chịu sinh con cho anh rồi hả?""Ai nói thế—" Hạnh Nhược Thủy vốn nghĩ định phủ nhận, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống. Bĩu môi, bất mãn trừng từng nói qua, cha mẹ cùng con cái là duyên phận, có thể gặp mà không thể cầu, ngàn vạn lần không thể tùy tiện nói không muốn có. Phải biết rằng bao nhiêu người dù cầu xin cả đời cũng không thể mang thai."Vợ đừng giận mà." Ưng Trường không ôm lấy vợ, hôn lên gương mặt cô."Mặc dù bọn họ đi trước chúng ta một bước, nhưng mà nếu bàn về số lượng chắc chắn sẽ thắng bọn bọ. Chúng ta liền sinh một đôi, có được hay không?"Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười đấm vào ngực anh." anh cho rằng đứa bé thể tự đi, nghĩ nhét bao nhiêu cũng được sao?’’"Chẳng phải sao, bọn chúng đúng là do anh nhét vào!" nói xong liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc."Lưu manh!" Hạnh Nhược Thủy đỏ mặt mắng to, nhanh chân bỏ Trường không vội vàng đuổi theo, khom lưng một cái bế cô lên rồi chạy tiếp về phía trước." anh làm gì thế?" Hạnh Nhược Thủy bị dọa sợ đến kêu lên, vội vàng nhìn xem trên đường còn có ai không. May mắn đêm đã khuya, không có ai đi dạo quanh Trường không bước nhanh chân, vừa chạy vừa trả lời "Về nhà tạo người a!"Đầu tiên là trở về nhà, Hạnh Nhược Thủy nhỏ bé bị con sói nào đó đè xuống giường, muốn một lần lại một lần nữa. Cuối cùng dù không có ngất đi, nhưng thực sự rất mệt mỏi đến đầu ngón tay cũng không nhúc nhích Thượng tự tay tắm sạch cho cô, còn hả hê nói "Vợ, nơi này nhất định là có đứa bé của chúng ta!"Hạnh Nhược Thủy không còn hơi sức đâu để đánh anh, chỉ có thể dùng mắt trừng tên lưu manh lòng lại không nhịn được nghĩ, nếu quả thật có thể mang thai, vậy cũng tốt! Đó chính là kết tinh của bọn họ, ràng buộc nhau thật chặt, mà còn cho Tiểu Phúc An có bạn."Vợ, đừng quyến rũ anh. anh còn ăn chưa no!" Ưng Thượng tá nhìn mắt vợ có tia kiều mị, chỉ cảm thấy trong cơ thể nhiệt hỏa lại bắt đầu bùng Nhược Thủy nhịn được thân thể bủn rủn, một cước hướng tới mặt của anh mà đạp. nhưng mà bởi vì vô lực, lại giống như đang khiêu Thượng tá bắt được chân ngọc của vợ, hôn lên mu bàn chân trắng nõn của cô. Sau đó nắm ở mắt cá chân khẽ dùng sức kéo, cô liền nằm ở trong bồn tắm, anh cũng nhào tới." không cần, cứu mạng á!" Hạnh Nhược Thủy đáng thương kêu cứu. Đáng tiếc, không ai nhất chỉ có một người nghe thấy là Thượng tá, thì lại đang bận ở trên người cô làm việc chăm không lâu sau, trong phòng tắm nổi lên một đợt sóng, triền miên một đêm đến khi trời tờ mờ sáng mới chấm dứt.......Ngày thứ hai, Hạnh Nhược Thủy ngủ luôn một lèo thẳng đến khi mặt trời đã lên xoa cái lưng, nhịn không được kêu lên một tiếng. Cả người bủn rủn giống như làm ba ngày ba đêm, mỗi một khúc xương đều là bủn mới kêu đau, cửa liền mở Trường không sải bước đến, ngồi xuống ở bên giường, một tay ôm lấy vợ đang bao bọc trong chăn vào ngực. Một tay thò vào trong chăn, thay cô xoa cái eo đang mỏi nhừ."Đã đỡ hơn chút nào chưa vợ?"Hạnh Nhược Thủy vùi trong ngực anh, nhẹ nhàng đáp một tiếng. anh xoa rất thư thái, cô lại có chút buồn ngủ rồi. Cô thật không biết, làm chuyện đó cũng có thể mệt đến thế này ~~Khó trách trên sách nói, chuyện đó là một công việc cần dùng đến thể lực! Mà người đàn ông, trời sinh bản năng ở phương diện nàyHạnh Nhược Thủy giương mắt nhìn xem thần thái sảng khoái của Thượng tá, nghĩ thầm lời này quả nhiên đúng."Vợ đừng ngủ, trước dậy ăn một chút gì đã." Nhìn thấy cô bắt đầu ngủ thiếp đi, Ưng Trường không vội vàng đem lay cô tỉnh. Bây giờ đã là buổi trưa, cô phải ăn một chút gì mới Nhược Thủy dẩu môi, âm thanh mềm mỏng làm nũng."Mệt mỏi! không muốn động!" Thật là quá mệt mỏi, không muốn động một chút gì xong, vì thương vợ Ưng Thượng tá tự tay mặc quần áo cho cô, sau đó bế cô vào phòng tắm, đưa bàn chải đánh răng cho cô. Xong rồi, lại dịu dàng giúp cô rửa mặt. Cuối cùng ôm cô đến bàn ăn, tỉ mỉ bưng lên súp hầm cách thủy ra ngoài, thức ăn thơm phức cả gian Nhược Thủy nhận lấy chiếc đũa anh đưa, cho vào trong miệng cắn, cười ha hả nhìn Thượng tá."Thế nào?" Thượng tá sờ sờ đầu cô, chau chau mày Nhược Thủy cười nhẹ nhàng." Làm thế nào bây giờ, em cảm thấy càng ngày càng thích anh mất rồi" Đúng vậy a, cô rất thương như vậy nói trực tiếp, cũng không còn cảm thấy ngượng ngùng. Ngược lại khoảnh khắc nói ra hai tiếng yêu thương kia, cô đối với anh dường như lại yêu thêm mấy Trường không bỗng chốc hai mắt trợn to, vui mừng khôn xiết. Ôm chầm vợ, lấy tay đè cái ót cô rồi trao một nụ hôn thật sâu. Cuối cùng, trán kề trán, anh dùng thanh âm khàn khàn nói từng chữ " anh yêu em, Nhược Thủy. Trên thế giới này, anh mãi mãi chỉ yêu một mình em!"Hạnh Nhược Thủy nở nụ cười hạnh phúc, hôn nhẹ vào môi của anh."em cũng thế."Cô sẽ không hoài nghi, càng sẽ không đi hỏi mẹ... Lời nói ấy. Cô nguyện ý đi tin tưởng, tin tưởng vào tình yêu, cô tin tưởng người đàn ông này. Cô thuộc về anh, anh cũng thuộc về thể cùng nhau trao lời hứa, vốn là hạnh phúc."Nhanh ăn cơm đi, món ăn sắp nguội mất rồi." Ưng Thượng tá ân cần gắp thức ăn cho Nhược Thủy cười ngọt ngào, cúi đầu ăn bữa trưa do người đàn ông cô yêu làm. Tài nấu nướng của anh không tệ lắm, mặc dù so với đầu bếp ở khách sạn kia còn kém xa, nhưng với cô đây là món ăn ngon nhất cô từng ăn, vì ở trong đó có chất chứa tình yêu của anh dành cho cô"Ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau đi mua đồ tết, có được hay không?" Hạnh Nhược Thủy đột nhiên đề nghị. Ngày mai là giao thừa rồi, bọn họ còn chưa có mua đồ may là, hôm nay mới là hai mươi tám tháng chạp, siêu thị và cửa hàng còn buôn bán."Tốt. Chỉ là, em đi được sao?" anh nhìn cô, ánh mắt mập mờ cùng hài Nhược Thủy dùng chiếc đũa gõ vào mu bàn tay anh, mặt ửng hồng."em không đi được, vậy thì anh sẽ cõng em chứ sao. Thế nào, chẳng lẽ anh không muốn? ’"Sao có thể a! Lưng anh là để cõng vợ, em không biết đám tiểu tử ngoài kia hâm mộ anh thế nào đâu!" Ưng Thượng tá thành thực lính không có nhiều cơ hội quen biết các cô gái, cũng không có thời gian nói chuyện yêu đương, muốn gặp mặt nhau cũng khó, xa cách thì nhiều mà chung đụng thì ít, cho nên làm lính khó khăn lắm mới lấy được Nhược Thủy nhìn vẻ mặt anh, cười hì hì. Làm nũng với anh, nói "Sướng nhất anh nhé!""Vợ anh là đẹp nhất!"Hai người cãi nhau ầm ĩ, lúc sau liền ăn xong vậy cùng nhau tay trong tay xuống lầu, ngồi vào Hummer, đi mua đồ Trung Quốc coi trọng ngày lễ nhất, mùa xuân là long trọng nhất. Dù là ở Thành phố Z đi qua hai ba tuyến thành thị, trên đường lúc nào cũng khua chiêng gõ trống, trở nên thật vui vẻ, ầm mươi tám tháng chạp là ngày cuối cùng mua đồ tết, cho nên trên đường người chen chúc nhau mua hàng, trông thật náo Trường không đi xe Hummer căn bản không dám đi nhanh, này so với đi bộ còn thảm hơn. Cho nên cả hai quyết định xuống xe cùng nhau nắm tay đi bộ đi mua tiên đương nhiên là mua quần áo câu nói, năm mới hình ảnh mới. Vô luận như thế nào, nên mua trang phục mới cùng phụ kiện khái tình nhân trong thiên hạ đều như vậy, người đàn ông chỉ lo nhìn trang phục người phụ nữ, mà trong đôi mắt người phụ nữ cũng chỉ nhìn thấy trang phục người đàn ông như đôi tình nhân này có năng lực kinh tế tốt, các nhân viên bán hàng sẽ cười híp hết mắt. Thấy người phụ nữ đang đi cùng người đàn ông, liền thân thiện khen ’vợ của anh trông thật đẹp, mặc bộ này vào trông sẽ càng đẹp hơn’’. Nếu là người phụ nữ mua đồ cho người đàn ông đứng cạnh, liền sử dụng hết tất cả vốn liếng khen ngợi người đàn ông này cỡ nào đẹp trai, nếu mặc bộ y phục kia sẽ càng tôn thêm phong khí bức người......Vì vậy, đi quanh một vòng, hai người mua không ít đồ."Vợ, em đối với anh thật tốt!" Ưng Trường không giơ lên tất cả túi, âu yếm nhìn cô của anh chưa bao giờ nói với anh nói một câu oán trách, dù không giống như những người vợ khác lấy chồng làm trời, trong sinh hoạt vẫn yêu thương chăm sóc anh kể cả chuyện nhỏ nhất. Mặc kệ anh đi ra ngoài bao lâu, khi về đến nhà, ngọn đèn kia thủy chung vẫn sáng. Chỉ cần mở cửa ra, là có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô. anh ngồi xuống nghỉ, cô sẽ mang trà nóng lên cho anh uống, hâm nóng lại thức Nhược Thủy cười hì hì đón nhận. Đây là lời khen ngợi của người cô yêu, cô không hề xấu hổ, chỉ cảm thấy vui xong quần áo, hai người tiếp tục đi quanh siêu thị mua đồ khu tranh tết, Hạnh Nhược Thủy không chú ý đụng phải Miêu Miêu cùng Dung Tú Mỹ. nhưng thật ra là Dung Tú Mỹ phát hiện bọn họ Nhược Thủy cảm thấy có hai ảnh mắt đang nhìn mình chằm chằm, vừa ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt đen thui của Dung Tú Mỹ. Bên cạnh cô, là Miêu hiện ra Miêu Miêu gầy rất nhiều, làm cho người ta có cảm giác thương xót. Trên mặt, cũng không còn nụ cười ngây thơ. Cô giống như bị hút hết linh khí, cả người trông có vẻ trầm Trường không đã đi vào phòng rửa Nhược Thủy biết mình không được chào đón, cho nên không có tiến lại gần chào hỏi. Mà là thu hồi ánh mắt, hướng tới khu chọn đồ vừa mới đến. nhưng mới đi hai bước, liền bị người chặn đường đi. Vừa ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt Dung Tú Mỹ lạnh lùng nhìn Nhược Thủy lui về phía sau một bước, nhàn nhạt hỏi "Có chuyện gì sao? Nếu như không có, làm phiền nhường đường chút.""Cô thật biết cách làm cho người khác cảm thấy ghê tởm!" Dung Tú Mỹ hùng hổ mắng, đang giơ tay lên định đánh Nhược Thủy bắt được cổ tay của bà ta, hất ra."Tôi cùng dì không còn nợ gì nhau, cho nên cái tát này tôi sẽ không nhận!’’ nói xong, cô rẽ sang lối khác mà đi vài bước, liền có người từ phía sau đuổi theo, nắm lấy đầu vai cô. Cô ngẩng đầu cười cười với anh."em vừa mới gặp mẹ con Miêu Miêu.""Ừ." Ưng Thượng tá lạnh nhạt đáp."Tranh tết chọn xong rồi? Tiếp theo mua cái gì a?"Hạnh Nhược Thủy thấy anh nói sang chuyện khác, cũng biết anh không muốn nhìn thấy hai mẹ con họ, vì vậy cô cũng đem bọn họ vất ra khỏi đầu. Như cô vừa mới nói, cô không thiếu nợ bọn họ chuyện người xách theo bao lớn bao nhỏ từ siêu thị ra, nếu không phải Ưng Trường không thể lực tốt, căn bản không thể cầm nổi. Phải biết, xe cách nơi này một đồ vật bỏ vào trong xe, sắc trời cũng đã mờ người có chút mệt mỏi, cho nên cũng không có ý định trở về nấu cơm. Vì vậy ở Thành phố Z chọn một nhà hàng lớn để ăn ăn thật lớn, khung cảnh thanh u, bố trí cũng rất tự nhiên,thoải mái. Ở giữa có một đài cao, là một sân khấu nhỏ, phía trên có một thanh niên trẻ tuổi đang hát. Bởi vì phần lớn thời gian dùng cơm, cho nên một phòng chỉ nghe thấy tiếng Thượng tá lấy một chai rượu đỏ, hai người cùng nhau chạm cốc, cùng nhau vượt qua năm mới đầu tiên, còn có tương lai hạnh phúc đang ở phía trước đón chờ họ." Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta ăn bữa tối dưới ánh nến, đúng không nhỉ?" Hạnh Nhược Thủy cười rất bận, khó có thể ngồi xuống nhàn nhã ăn một bữa cơm. Thỉnh thoảng có thời gian, anh thích ở nhà, ăn thức ăn cô làm. Ăn xong rồi còn có thể ôm cô, cùng nhau xem ti vi nói chuyện phiếmƯng Thượng tá nghiêng người xuống hôn cô."Thật xin lỗi vợ, chồng của em không lãng mạn rồi!" Làm lính, là thiếu hụt tế bào lãng mạn."em cũng thích thế mà." Cô nụ cười không lòng anh thấy thật ấm chuẩn bị ăn, Ưng Trường không đột nhiên đứng dậy, đi vào phòng rửa Nhược Thủy bưng ly rượu đỏ, từ từ thưởng thức. Đúng lúc này, đột nhiên tất cả ánh đèn tắt hết, chỉ có bục đài ở giữa bừng niên kia cầm Microphone, cất giọng "Ở tại đây, đang có một quý cô xinh đẹp,có thể cùng một quý cô như thế ở cũng một nhà, là một may mắn. Thời điểm sắp chuyển sang năm mới này, người yêu của cô đã chuẩn bị hát một bài để tặng cô ấy! Nào, chúng ta hãy cũng nhau chào đón vị tiên sinh ấy!"Bốp bốp, tiếng vỗ tay vang nhiệt Nhược Thủy có chút hứng thú, cảm thấy người đàn ông xem ra rất lãng mạn. Cô đặt đũa xuống, lẳng lặng chờ đợi bài hát tình ở bục đài cũng tắt, một lát sau, mới từ từ sáng lên. Cũng không phải sáng hẳn mà mờ mờ mông lung."A!" Hạnh Nhược Thủy che miệng, vui mừng nhìn người đàn ôngtrên đài. Coi như ánh đèn mập mờ, coi như khoảng có xa, cô vẫn sẽ mãi nhận ra anh."《 Trong lòng anh chỉ yêu một người con gái đó là em 》, hát tặng cho người ta yêu. Đồng thời, hi vọng mọi người có thể cùng nhau trở nên thân thiết. Cũng hi vọngtất cả người đàn ông trong thiên hạ, nên biết quý trọng người phụ nữ của mình. Mặc kệ người đó có bận công việc gì, cũng nên giành chút thời gian quan tâm nhau.. Cô ấy chăm sóc ta, vì ta sinh con dạy cái, không hề dễ dàng!"Trầm thấp từ tính giọng nói, vang vọng ở trong đại sảnh, thật lâu không Nhược Thủy cười đến rực rỡ, lặng lẽ rơi nước mắt. không hề có ba chữ ’ anh yêu em’’, nhưng lại khiến cô cảm động rơi nước ở bên cạnh cô là một đôi tình nhân, cô bé kia xoay đầu lại, nhìn cô lòng tràn đầy hâm mộ nói "Chị, chị thật hạnh phúc!""Nếu quý trọng, em cũng sẽ được hạnh phúc!" Hạnh Nhược Thủy nở nụ cười chúc phúc. Xoay người, rưng rưng nhìn bóng dángtrên đài. Cuộc đời này có thể gặp gỡ được anh là một may mắn lớn đối với em!không khí yên lặng chỉ nghe thấy tiếng hát, giọng trầm ấm rốt cuộc cũng hát đám người, so với lúc nãy càng vỗ tay nhiệt liệt hơn. Có vài người, còn huýt gió, kêu"Thêm một bài nữa đi"."Chúc mọi người vui vẻ hạnh phúc!" Trên đài người đàn ông anh tuấn làm một động tác chào, tiêu sái đi xuống thời người chủ trì đã nhận lấy mic, nói "Mọi người nói, có muốn hay không đem quý côxinh đẹp may mắn đó lên đây, cũng hát cho vị tiên sinh này một bài?""Muốn!" Mọi người đồng loạt hô như đã trải qua huấn Nhược Thủy dĩ nhiên sẽ không đi lên, Ưng Thượng tá cũng không đồng một số việc cần có chừng mực, không thì mọi người sẽ hiểu nhầm là họ đang khoe khoang, có thể gây là hiềm khíchKhi Ưng Trường không xuống dưới, ánh đèn đang tối, cho nên trừ mấy bàn cạnh, mọi người cũng không biết là ai. nhưng không nhịn được ngó nhìn, rất nhanh mọi người liền nhận ra. Có vài người còn đứng lên, cố ý nhìn một xong thậtnhanh, Ưng Thượng tá kéo vợ vội vàng chạy. Cách cổng nhà hàng không xa, hai người dừng Nhược Thủy lớn mật xoay người lại, ôm eo Thượng tá."Cám ơn anh, em bây giờ rất vui vẻ. Đời này, em sẽ mãi ở bên anh, dù anh có nói gì cũng sẽ không buông tay!" Cô mặt đầy hạnh phúc nói."Đây là vinh hạnhcủa anh." Ưng Thượng tá cười toe toét hở hết hàm răng trắng, cười rất hạnh phúc. Từ từ nâng tay của cô, nhìn côthật sâu."Nắm tay nhau đến chết, mãi bên nhau đến già."Hạnh Nhược Thủy nức nởbật ra một tiếng, ôm lấy cổanh. Khi đứng sau lưng anh, lặng lẽ rơi nước trời đen nhánh, chỉ có vài ngôi Nhược Thủy nhìn ngôi sao, lặng lẽ nói ba mẹ, mọi người nhìn thấy không? Con rốt cuộc cũng tìm được hạnh phúc rồi!Cám ơn anh, người em yêu.......Thời điểm xe đi đến lầu dưới, Hạnh Nhược Thủy thấy dướilầu có một chiếc xe đèn sáng. Bên cạnh xe có 3 người đang đứng, còn có một đứa bé nhìn bọn họ xe lái tới, kích động nhanh chân mà bỏ chạy hướng bọn Nhược Thủy nhất thời nở nụ cười, kích động nhìn Ưng Thượng tá."Con đến rồi kìa!"Khó khăn lắm xe dừng lại, tiểu tử kia liền hướng về phía cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế"Mẹ, mẹ, mẹ......" Âm thanh kích động kêu Nhược Thủy cẩn thận đẩy cửa xe đi xuống, một tay ôm lấy."Nhóc, có nhớ mẹ không?""Nhớ mẹ nhiều lắm, lúc nào cũng tưởng tượng ra mẹ!" Miệng nhỏ ngọt ngào, vểnh lên dùng sức hôn xuống ở trên mặt Nhược Thủy bị chọc cười, cũng dùng sức hôn lên hai má phúng phính mấy cái."Thật biết nghe lời! Mẹ cũng nhớ Tiểu Phúc An!"Cô học giọng điệu của cậu bé, chọc nhóc con cười khanh nhóc con xuống, nó lại vui vẻ chạy đến bên cha. không ngoài ý muốn, hai bố con lại bắt đầu chơi trò tung thật cao. Một bên dùng sức quẳng, một bêncười vui người chậm rãi đến Nhược Thủy nhìn lão gia đứng đầu, hô một tiếng "Ông."Ông cụ cười ha hả đáp, lại quay đầu lại với hai nhân viên bảo vệ khoe khoang nói "Mau xem đi, đây chính là cháu dâu của ta, một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa tốt’’Hai nhân viên bảo vệ mặt nghiêm túcvội nói dạ,.Hạnh Nhược Thủy được khen mặt đỏ ửng, lại không tốt nói."Ông, mọi người đã đếnlâu rồi sao? Sao không gọi cho chúng cháu một tiếng?"Ông cụ cườiha ha, ánh mắt có chút nghịch ngợm."Ông đây nghĩ cho vợ chồng son có một chút thời gian, hưởng hạnh phúc bên nhau chứ sao. Ha ha......""Ông, ông đừng nói đùa nữa, mặt vợ cháusắp thành cà chua rồi. Ông nếu muốn ăn trứng sốt cà chua, cũng không nên như vậy." Ưng Thượng tá ôm vợ, kháng nghị Nhược Thủy đỏ mặt, dùng chânđá anh, thật ra dùng không nhiều cụ cười ha ha, tâm tình rất tốt. Đối với cháu dâu này, ông càng xem càng thích. Cô nha, năm đó nhã nhặn, dịu dàng động lòng người."Tóc đã dài như thế này rồi sao, như vậy trông càng đẹp mắt.." Thời điểm tóc dài, thì càng tôn lên vẻ nhã người náo nhiệt ầm ĩ, lên cầu thang vào Nhược Thủy rất vui mừng. Lễ mừng năm mới chính là náo nhiệt, ông đã đến đây, như là thêm gấm thêm hoa, tất cả đều vui vẻ."Ông, mọi người ăn tối chưa ạ?""Còn chưa. Vừa mới xuống máy bay, liền chạy thẳng tới đây.” Ông cụ nhận lấy trà nóng, liền thưởng thức vài hớp mới từ từ trả lời."Vậy ông nghỉ một lát, cháu xuống làm chút đồ ăn cho mọi người." Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn, nói."Hay là bây giờ để Trường không dẫn mọi ngươi đi ra ngoài ăn được không?"" không được!" Ông cụ khoát khoát tay."Ông nha, chỉ muốn ăn thức ăn do chính tay cháu dâu làm."Hạnh Nhược Thủy lại đỏ mặt, vội vàng cười nói "Vậy ông chờ một chút, cháu lập tức làm. Trường không, cho ông và mọi người ăn chút đồ lót dạ thôi."Hạnh Nhược Thủy liền vội vàng đi vào phòng bếp nấu cơm. Thật may là Trường không ngày hôm qua mua nhiều món ăn, trong tủ lạnh còn có rất nhiều nguyên liệu. Chỉ là không có thịt cá, đều là chút thức làm lính, nhất định phải phân lượng đúng đủ món ăn. Cho nên làm bốn đồ mặn một canh, nhưng lượng thức ăn cũng rất nhiều."Tốt tốt, cháu dâu làm thức ăn quả nhiên ngon!" Ưng Chấn Bang cười nheo mắt, cầm chiếc đũa bắt đầu dùng bữa."Ông thích là tốt rồi." Hạnh Nhược Thủy cảm thấy, Ông là người đứng đầu ở Ưng gia. Mặc dù vị trí của ông so với những nhà khác còn cao hơn, lại làm cho cô cảm thấy rất khiêm mặn một canh, cuối cùng cũng ăn xong, nước canh còn lại cũng cho vào cơm ăn xong rồi, ông cụ còn vuốt bụng nói "Bây giờ mệt, nếu không ta còn muốn ăn thêm ba bát lớn!" Nghiêm túc nóiHạnh Nhược Thủy mỉm cười dịu dàng."Vậy ngày mai cháu sẽ làm nhiều phần, để ông có thể ăn đủ!" người làm lính, trong những lúc người ta không để ý nhất mà làm những chuyện cảm động."Đúng vậy. Đừng nói thêm nữa, lại nói ta lại muốn chảy nước miếng."Tất cả mọi người cườiha ha, đây là ông có ý tốt, tất cả mọi người rất khuyến khích."Ông cố là thùng cơm lớn!" nhóc con cười híp mắt lớn tiếng nói. Lại trở tay chỉ mình."Con là thùng cơm nhỏ!"Lời vừa nói ra, mọi người lại bị chọc uống no đủ, bốn người đàn ông đều là quân nhân liền bắt đầu kể chuyện tình trên quân sự, dĩ nhiên không nói đến chuyện cơ mậtHạnh Nhược Thủy vừa cùng nhóc con xem ti vi vừa ní chuyện phiếm, lại vừa nghe bọn họ nói tán gẫu. Rất nhiều thứ cô không hiểu, nhưng bọn họ nói thành thật lại hài hước, luôn có thể cho cô lâu sau, đã đến mười Nhược Thủy mang theo nhóc cùng nhau tắm rửa. Mỗi lần tắm cho nhóc, sẽ làm cho cô ướt cả người, cho nên nó dứt khoát muốn cô cùng tắm rửa."Mẹ đã đi đâu? Con tìm khắp nơi cũng không thấy mẹ!" Bé mở to mắt chớp chớp, nắm con vịt nhỏ Nhược Thủy sờ đầu của bé, cười nói "Mẹ đi làm chuyện rất quan trọng. Tiểu Phúc An tha thứ mẹ, có được hay không?""Có a!" Đáp xong rồi, lại cười ngây ngô. Trong bồn tắm bò qua bò lại, đuổi theo con vịt nhỏ Nhược Thủy liền tùy để nó đùa nghịch, thỉnh thoảng lại trả lời câu hỏi của nó. Cho đến khi nước đã lạnh, mới đứng lên lau khô thân thể. Hơn một năm, tiểu tử này đã cao hơn, quần áo cũ đã không còn mặc gian trôi thật là hai giặt quần áo cho Nhược Thủy đang chuẩn bị chăn nệm, nhớ tới mình mua quà tặng cho ông, vội vàng tìm trong ngăn nhân gia cả đời tung hoành mọi nơi, có thể nói muốn gió được gió muốn mưa được mưa, muốn đưa quà cũng không dễ dàng. Về y phục, nhất định là không thích hợp. Về ăn uống, ông cũng không đó, cô trong lúc không thể ngờ thấy ở trên mạng một bộ bàn cờ làm bằng bạch ngọc. không biết có phải bạch ngọc thật không, cái này cô đúng là không phân biệt được. nhưng là mở ra hộpđựng quân cờ, quân đen trắng có màu tương ứng, xem ra là hàng tốt, tay sờ vào cảm thấy mát. Tóm lại, người yêu cờ khi nhìn thấy có thể hài Nhược Thủy thấy đứa bé chú ý đến bộ cờ, vội vàng cầm đồ ra."Ông, cháu có chút quà muốn tặng cho ông. Là do tự tay cháu chọn, cũng không biết ông có thích hay không."Hạnh Nhược Thủy đem bàn cờ dâng lên, cẩn thận từng li từng tí quan sát phản ứng của ông Chấn Bang không hề nghĩ tới người trẻ tuổi có thể đưa ra được món quà hợp ý mình, đang tính giả vờ vui vẻ khi nhận quà. nhưng lúc ông nhìn rõ ràng đồ cô đưa tới thì hai mắt lập tức trợn to, kích động cầm cờ. Đưa tay sở trên bàn cờ, có cảm giác man mát. Lại mở hộp đựng quân cờ, lấy ra hai con cờ, thì càng nhìn càng yêu không thể rời tay."Tốt tốt, thật sự là quá tốt!" Lão nhân gia đang cầm đồ, như nhặt được bảo bối."Ai nha, ta sống tới tám mươi tuổi, ngày tháng trôi qua quà tặng cũng không ít, nhưng phải kể tới đây là món quà tặng hợp ý ta nhất.""Ông, có chuyện gì mà vui mừng như thế?" Ưng Trường không từ trong phòng tắm ra ngoài, nghe được thanh âmkích động của gia gia, vội vàng lại quà của Hạnh Nhược Thủy, cũng không cho anh xem qua, cho nên anh không Chấn Bang như đứa bé nhặt được bảo bối, vội vàng khoe khoang."Nhìn, nhìn cháu dâu cho ta món quà rất tốt! Bàn cờ, quân cờ, bạch ngọc đấy! Con xem một chút này, con sờ tay vào sẽ có cảm giác mát!"Ưng Trường không nhìn vợ, trong mắt chứ đựng nụ cười. Vợ của anh, luôn là lúc anh không chú ý liền đem cho anh vui mừng cùng cảm Nhược Thủy không nghĩ tới ôngcụ thích đến như vậy, lại được ông khen ngợi. Mọi người cũng nhau xem xét, thì càng ngượng ngùng. Cô sợ bị người bàn tán, từ nhỏ đã như vậy. Nghe phê bình không đỏ mặt, nghiêm túc mà nghe; nhưng chỉ cần được nghe lời khen, cô sẽ đỏ mặt."Ông, hiện tại biết vợ cháu tốt đến thế nào chưa? Trong thiên hạ này chỉ sợ vợ cháu đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất đâu!" Ưng Thượng tá đặt tay lên vai cô kéo cô vào lòng, hả hê nói."Nói hay!" Miệng nói, tay thì không ngừng sờ sờ, càng nhìn càng thích a."Ông, ông không phải vẫn muốn vợ cháu cùng ông đánh cờ sao? Nếu không ngại còn ít thời gian, hay là để cô ấy cùng ông chơi thử một ván?" Ưng Thượng tá nói lên đề Nhược Thủy vội vàng kéo tay anh."Đã muộn rồi, nên đểông nghỉ ngơi thật tốt." Ông cụ không thể so với người trẻ tuổi, thân thể phải chú ý là, Ưng Chấn Bang đã nghe được, lập tức nói."Nhanh nhanh, cháu dâu mau cùng chơi với ông một ván.""Ông, đã muộn rồi. Ngày mai, cháu sẽ cùng ôngchơi thỏa thích, có được hay không?" Dù sao ngày mai là giao thừa, cũng có việc gì làm, chỉ là cần làm một bữa ăn tối thịnh soạn mà cụnghe xong, không vui."Chơi một ván thôi mà?" Vừa nói vừa bày bàn cờ ra."Chỉ chơi một ván, ông nói đó nha!" Hạnh Nhược Thủy cũng không nhẫn tâm làmông cụmất hứng, không thể làm gì khác hơn là đồng Chấn Bang vội đồng ý, hỏi "Như vậy nếu, vậy chúng ta liền chọn quân trước đi.""Ông chọn trước đi.""Tốt, vậy ta liền chọn quân đen rồi." Nói xong, cầm lên một quân đenđặt nhân gia cả đờingựa chiến, màu đen mới xứng với Nhược Thủy lặng lẽ ngồi xuống, nhặt quân trắng lên, nhẹ nhàng đặt vào bên cạnh quân mặt hai người, lập tức liền thay đổi trở nên nghiêm túc chuyên nhân viên bảo vệ cùng Ưng Trường không ở một bên nhìn chăm chú. Cho nên người chơi chuyên chú, người nhìn cũng chăm chú phòng, hai ngườimột lớn một nhỏ, ngươi tới ta lui. Nhìn kỹ xuống, có thể nói lực lượng ngang nhau. Cuối cùng, Hạnh Nhược Thủy vẫn thua."Cháu chơi cờ không giỏi, ôngđừng cười cháu nha!" Hạnh Nhược Thủy nhìn bàn cờ mình đánh thua, có chút nũng nịu Chấn Bang cười ha ha."Con bé này, thật khó lường nha. Tuổi còn trẻ, có thể giữ được tâm lý bình thản, không tệ!"Cô bé này, ông càng ngày càng ngợi xong, Ưng Chấn Bang lại dùng chiêu đứa bé làm nũng nhìn cô."Hay là, chúng ta đánh thêm một ván, được không?"Bộ dáng này của ông, chọc cho tất cả mọi người cười, rồi lại không dám cười."Ông, người vừa nói chỉ đánh một ván. Ngày mai, chúng ta chơi tiếp, có được hay không?"Cuối cùng, Hạnh Nhược Thủy liền vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, đem ông lão dụ dỗ đi vào phòng ngủ. Lại phải chuẩn bị chăn nệmcho hai nhân viên bảo vệ, xong xuôi mới vào phòng duỗi thẳng tay chân, mới phát hiện thật sựmệt Trường không vội vàng tới gần, bóp tay cho cô."Vợ, mệt lắm sao?""Có chút." Hạnh Nhược Thủy tránh tiểu tử nằm bò trên giường, bắt đầu nằm thẳng. Tối hôm qua giằng co một đêm, buổi chiều lại đi đến buổi trưa, tối nay còn náo loạn đến nửa đêm, thật sựmệt mỏi!"Nằm xuống, anh giúp em xoa bóp!" Ưng Trường không đau Nhược Thủy vội vàng nằm xuống, nhắm mắt hưởng thụ Thượng tá xoa bóp."Vợ, em thật tốt! Bộ bàn cờkia, tặng cho ông người rất thích. em đừng nhìn bề ngoài bộ dạng vui vẻ ôn hòa kia lừa, ông bình thường rất nghiêm túc. Ông thật sự thích em, sợ en bị dọa, mới tiếu hài cho vui,chỉ là phần quà tặngnày, ông thật rất ưa thích!"Hạnh Nhược Thủy cười cười, lầu bầu nói "em cũng không nghĩ tới ông sẽ thíchnhư vậy. Xem ra, vận khí của em rất tốt a."Ông cụ có quá nhiềuđồ, cô nghĩ muốn lấy lòng khó. Thật may là, vận khí côkhông Trường không biết, tuy nói do may mắn, nhưng hẳn là cô tốn rất nhiều tâm hiểu vị trí các khớp xương, biết bóp mạnh nhẹ tùy chỗ, Hạnh Nhược Thủy bị nắm đến buồn ngủ. không bao lâu, hô hấp đều ngủ thiếp đi hồi lâu, Ưng Trường không vẫn còn xoa bóp, sợ cô ngày mai đứng lên sẽ có chút nhức mọi. Cuối cùng mới ôm cô, nhắm mắt lại. Ôm người ngọc mềm mại trong ngực, không thể tốt hơn!Một nhà ba người, cả đêm đều gặp mộng hôm sau Hạnh Nhược Thủy vốn là muốn dậy thật sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng, lại bị Thượng tá ấn vào trong chăn bảo cô ngủ tiếp, nói anh sẽ chuẩn Nhược Thủy vốn trong lòng nhắc nhở chỉ nên ngủ thêm một chút thôi, thế nhưng không cẩn thận nằm ngủ đến chín giờ. Lúc thức dậy, bốn người đàn ông không chỉ đãtập thể dục xong, bữa ăn sáng cũng ăn xongrồi. Ngay cả tiểu tử cũng đứng nghe cha giáo dục, len lén đứng lên đã Nhược Thủy ra khỏi phòngtrước mắt bao người, mặt đỏ rần. Thật may là ông cụ không có chê cười, còn là cười ha hả."Cô bé, mau ăn xong bữa ăn sáng chúng ta tiếp tục đánh cờ."Hạnh Nhược Thủy ở trong phòng bếp giải quyếtbữa ăn sángcủa mình. Vừa rangoài, liền bị ông cụ lôi kéo muốn đánh cờ. Cô chỉ biết đồng ý."Nha đầu, một người bạn cho ông mấy vé đi xem chương trình cuối năm, ông nói để cho cháu cùng Trường không cùng nhauđi xem. Cháu có hay không đi xem một chút?"Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra."Đi xem chương trình cuối năm?"Chương trình cuối năm là đêm ba mươi người Trung Quốc diễn nhiều tiết mục hay. Trên TV xem nhiều đã quen, ở ngoài ngược lại không có xem bao giờ. Nghe nói, dù có tiền cũng chưa chắc có thể đi."Đúng, đi xem chương trình cuối năm! Như thế nào, có hứng thú hay không?" Ông cụ cười híp mắt nhìn cô, có thể nhìn thấy trong đôi mắt chợt lóe lên một thứ gì Nhược Thủy không có chú ý tới, cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu một cái."Được ạ! Trường không cùng bé con đi cùng không ạ?""Có, cũng đi!""Vậy thì đi thôi." Dù sao cũng không có gì để làm, ra cảm thụ một chút chương trình cuối năm cũng tốt. "Chờ một chút, cháu đến đây!""Nghịch ngợm này!" Ưng Chấn Bang cười ha ha, nhìn cô nhân cơ hội ăn hết quân Nhược Thủy le lưỡi, nghịch ngợm giống như thiếu nữ mười mấy tuổi. Cô trước kia đi Viện Dưỡng Lão chơi cùng các cụ, thường chọc cho bọn họ cười vui già một trẻ chơi liên tục hai bàn, không cam nguyện dừng lại. Bởi vì phải ngồi máy bay đi Thành phố B, nếu không sẽ không đủ thời gian đi xem nghĩ tới, ông cụ còn mang bàn cờ lên máy bay, ở trên máy bay còn cùng cô đánh may là người đánh cờ vốn tĩnh tâm, cho dù ăn được quân của người kia cũng không vui mừng quệt mồm, bất mãn kháng nghị nói "Ông cố là người xấu, ông giành mẹ của cháu!" Sau lại, nó còn la lối om sòm làm cho cuộc chơi cờ rối Thượng tá bắt được nó, giả vờ đánh hai cái vào mông."Cha xấu, Cha xấu!" Bé nhào vào ngực mẹ, làm nũng, tố cáo tội trạng của chaƯng Thượng tá làm bộ như tới đây bắt con, nó vội vàng hướng trong ngực cô chui vào. Một lát sau len lén lộ ra đôi mắt, nhìn cha không có bắt nó, lại cười khanh máy bay thời gian buồn tẻ, cũng chậm chạp trôi điểm máy bay hạ xuống, Hạnh Nhược Thủy nhìn đô thị phồn hoa, khẽ mất hồn. Lại một lần nữa đi tới Thành phố B, tâm tình có chút bất đồng."Nghĩ gì thế?" Ưng Thượng tá lại gần, cọ vào mặt với cô chuyện tình lần trước đi cầu cha mẹ cứu anh, anh biết. Tất cả mọi người cho là tin dữ là thật, duy chỉ có cô hoài nghi! Có lẽ, đây cũng là tâm ý tương Nhược Thủy thu hồi tầm mắt, nhìn vào mắt Thượng tá, cười mê người."Nhớ anh a." May anh còn sống, thật tốt!"Vợ, em lại quyến rũ anh!" giọng nói buồn bã mà cưng chiều. Contents1 Giới thiệu Truyện Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá “cập nhật ngày 11/06/2023“ Trọn bộ Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá Full tập được cập nhật mới nhất ngày 11/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 11/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Edit Kat KatBeta Tuyết Nhi Khi cô gái đơn thuần gặp một chàng trai phúc hắc, vừa gặp cô đã không thể nào quên đượcDù cô đã có bạn trai, lại còn kết hôn, hắn vẫn cứ thế theo đuổi, một kẻ cực kì cố chấpNhưng phải chăng chính vì vậy mà cô nên cảm thấy may mắn, vì có hắn, cô mới có thể sống tiếp, vì có hắn cô mới được giải thoát, cô mới lại có được hạnh phúc của riêng mìnhGiá như cô gặp hắn sớm hơn thì hay biết mấyBao nhiêu năm đày đọa, bao nhiêu năm sống còn đau đớn, khổ sở hơn cái chết, vậy mà vẫn phải ép bản thân chịu đựngCô đã chịu bao nhiêu đau khổ, hắn sẽ hoàn lại bấy nhiêu cho những kẻ đóVì yêu cô, hắn không quan tâm kẻ đó là ai, gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật, còn người ư? Đồ sát, không phải nói gì cảYêu cô bao lâu, tình cảm vốn tàn héo trong cô, vì hắn lại lần nữa xanh tươi, lại đơm hoa kết tráiCó thể nói tra nam không thoát khỏi kết cục bi thảm, nữ chính và nam chính sau cùng vẫn sẽ đến với nhau Danh sách chương Chương 1 Đại huyết giới Chương 2 Nếu cuộc sống giống như lúc ban đầu Chương 3 Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em Chương 4 Cả đời này sẽ không buông tay nữa Chương 5 Đừng sợ, có anh ở đây Chương 6 Hạnh Nhược Thuỷ, không cho phép cô chết Chương 7 Tốc độ! Cứng rắn! Chương 8 Đây chính là mẹ mà! Thượng Chương 9 Đây chính là mẹ mà! Hạ Chương 10 Thượng tá đùa giỡn lưu manh Chương 11 Vợ à, anh không phải chó Chương 12 Nhược thủy, gả cho anh đi Chương 13 Ưng ca ca là của tôi! Chương 14 Muốn giành đàn ông với chị à, thật chán sống! Chương 15 Tìm mẹ cho cậu bé Chương 16 Đêm trước khi sóng gió bắt đầu Chương 17 Một nhà ba người Chương 18 Thượng Tá Ưng phát điên Chương 19 Các người thật không biết xấu hổ! Chương 20 Không thấy Nhược Thủy Chương 21 Bảo bối, có anh ở đây Chương 22 Chúng ta rất xứng đô Chương 23 Cho em một mái nhà Chương 24 Ưng thượng tá nổi giận Chương 25 Lần đầu tiên chính diện giao phon Chương 26 Chị dâu, chị dâu, em muốn ăn cơm! Chương 27 Vợ, em cực khổ rồi! Chương 28 Mất vợ mới là chuyện lớn Chương 29 Mẹ ơi, con đến rồi! Chương 30 Thời điểm lau súng cướp cò Chương 31 Một câu kích thích ngàn tầng sóng Chương 32 Đào móc quá khứ của Nhược Thuỷ Chương 33 Không có cô ấy, thì cũng không phải là các người Chương 34 Nửa đêm tụ tập giở trò lưu manh Chương 35 Sấm dậy đất bằng Chương 36 Mẹ chồng đại giá quang lâm Chương 37 Cô hãy rời bỏ Trường Không đi Chương 38 Không ai được xem thường bà xã Chương 39 Con đường phía trước trở ngại nặng nề Chương 40 Tai họa bất ngờ Chương 41 Bị bắt vào đồn cảnh sát Chương 42 Đồn cảnh sát đại khai sát giới Chương 43 Trả lại trong sạch cho vợ tôi Chương 44 Ai nói ra chân tướng Chương 45 Một nửa chân tướng kia Chương 46 Lão đại, thật là phu nhân Chương 47 Thượng tá ăn lung tung hơi dấm Chương 48 Ngày đầu năm mới chúng ta kết hôn Chương 49 Cô giáo Hạnh giống như mẹ Chương 50 Nhược Thủy anh nhớ em lắm Trọn bộ Truyện Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá “cập nhật ngày 11/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment Giới thiệu EbookTác giả Nhược Ái Vô Ngân Thể loại Ngôn Tình, Sắc, Ngược Trạng thái FullGiới thiệu truyệnEdit Kat KatBeta Tuyết NhiKhi cô gái đơn thuần gặp một chàng trai phúc hắc, vừa gặp cô đã không thể nào quên đượcDù cô đã có bạn trai, lại còn kết hôn, hắn vẫn cứ thế theo đuổi, một kẻ cực kì cố chấpNhưng phải chăng chính vì vậy mà cô nên cảm thấy may mắn, vì có hắn, cô mới có thể sống tiếp, vì có hắn cô mới được giải thoát, cô mới lại có được hạnh phúc của riêng mìnhGiá như cô gặp hắn sớm hơn thì hay biết mấyBao nhiêu năm đày đọa, bao nhiêu năm sống còn đau đớn, khổ sở hơn cái chết, vậy mà vẫn phải ép bản thân chịu đựngCô đã chịu bao nhiêu đau khổ, hắn sẽ hoàn lại bấy nhiêu cho những kẻ đóVì yêu cô, hắn không quan tâm kẻ đó là ai, gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật, còn người ư? Đồ sát, không phải nói gì cảYêu cô bao lâu, tình cảm vốn tàn héo trong cô, vì hắn lại lần nữa xanh tươi, lại đơm hoa kết tráiCó thể nói tra nam không thoát khỏi kết cục bi thảm, nữ chính và nam chính sau cùng vẫn sẽ đến với nhauDownload Ebook Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá FullEbook Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá Full Epub – FullEbook Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá Full Prc/Mobi – Full

đọc truyện cô vợ nhỏ xinh của thượng tá